Polaroid
- Bạn nào đang dùng điện thoại Android thì chuyển sang địa chỉ quangninh.apk.vn để tải game và ứng dụng hoàn toàn miễn phí nhé.
- Tổng hợp các game online hay nhất trên điện thoại,clip hot,phần mềm tiện ích cập nhật liên tục,click ngay....hanoi.toiplay.com
AnhThiet.Wap.Sh
HomeWap 3GBlog
• GAME ONLINE HAY NHẤT
Tai Nạn
Sách Hồng kinh hoàng như vừa tỉnh cơn ác mộng, mặc kệ cho Đỗ Uyển tròng áo vào cái xác, cơ thể co quắp của cô gái đã lạnh cứng, mặc áo là một việc vất vả mất thời gian. May quá, Đỗ Uyển quá quen với sinh lão bệnh tử, sự quyết tâm vứt bỏ gánh nợ chưa từng có này khiến cô có sức mạnh. Giờ, cô chỉ muốn mang cô gái này ra khỏi nhà mình, để cô ta biến mất không dấu vết khỏi mối quan hệ hai vợ chồng cô

Truyện ngắn của Liên Thục Hương (Trung Quốc)

1. Một tai nạn, Đỗ Uyển đã mưu tính lâu rồi, hoàn hảo không dấu vết. Một đêm ngồi nhà một mình, Đỗ Uyển tắt vòi nước nóng của bình tắm nóng lạnh, nghe nó kêu lên lục cục, phát ra những thanh âm khô ron và khẽ khàng, một niềm vui sướng bí ẩn. Cười là một nét mặt, khi nước mắt lăn qua, cái lạnh tràn trề dâng tới, từng tí một ngấm vào thân thể. Đã nghĩ tới những cách khác, như bỏ thuốc độc, như tai nạn xe cộ, trong một đêm nghiền ngẫm cân nhắc, đều bị lần lượt bỏ qua vì không đủ độ kín đáo. Người bị mưu giết, Sách Hồng, bốn năm trước đây đã từng cùng Đỗ Uyển qua cơn yêu đương đắm say mê mải, dắt tay nhau tới chốn hạnh phúc vô bờ.

2. Tiền đồ thênh thang, tướng mạo thong dong, Sách Hồng luôn diễn trọn vai một người chồng tốt, chỉ một nụ cười ấm, đã có thể xóa hết mọi lo âu căng thẳng của Đỗ Uyển từ trước bàn phẫu thuật đầy dao kéo máu me quay về với bình an. Và Đỗ Uyển giờ mới biết, đằng sau sự ấm áp đó, trái tim Sách Hồng đã trốn chạy hẳn, hoàn toàn không dành lại cho cô bất kỳ một góc nhỏ bé nào. Hôm đó, trên bàn phẫu thuật, Đỗ Uyển đã thành công khi dùng con dao mổ đánh lui tử thần khỏi người bệnh. Buổi tối, gia đình bệnh nhân cảm tạ cô, dứt khoát mời cô đi khách sạn ăn cơm. Sau đoạn đó, đến khoảnh khắc cô như bị trượt ngã. Sách Hồng và một cô gái thân mật nắm tay nhau, tình tứ yêu đương trong phòng ăn cách biệt, làm như trời đất này chỉ còn đôi họ mà thôi. Hoảng hốt, lạnh giá lặng lẽ kéo tới, nhanh chóng đổ ập lên Đỗ Uyển cơn lốc xoáy. Một tình yêu tuyệt đẹp đã từng là những gì Đỗ Uyển kiêu hãnh, giờ đây tan trong hư không. Kết cục vẫn là sự mất mát, trong công việc, Đỗ Uyển từng xếp đặt được bao sinh mệnh, mà giờ đối mặt với cuộc tình tay ba hoang mang, cô mất hết mọi lý trí. Đêm đó, cô uống rượu bạt mạng, nhưng ý nghĩ của cô ngày càng rõ ràng và lạnh lùng, cô rất muốn say, muốn có cớ để khóc. Đã bao năm, nhường nhịn và khuất phục không phải thứ cảm giác cô muốn được nếm.

3. Đêm, Sách Hồng cực kỳ ít ra ngoài, những gì chủ động làm lành của chồng, Đỗ Uyển làm như không biết, cô thà ăn mì tôm chứ không động vào cơm canh chồng nấu riêng cho mình. Cô xem tivi, đọc sách, khóc cười theo mỗi tình tiết truyện, nước mắt lặng lẽ bò dọc ngang khuôn mặt, ngày trôi qua tịch mịch đơn côi. Sách Hồng như con thú bị giam lỏng nhưng không dám giận dữ, mỗi khuya chỉ nghe những tiếng nói lênh đênh tan vỡ. Mắt Đỗ Uyển vằn lên, chỉ nói một câu duy nhất: “Em không bao giờ từ chối anh điều gì, kể cả yêu cầu ly hôn”. Khi Sách Hồng nhìn cô, cô lúc thì chuyển kênh tivi, lúc thì vùi đầu vào sách, dường như chả có việc gì liên quan. Sau đó, Sách Hồng đạp cửa ra phố.

Sách Hồng chỉ về nhà lúc đêm khuya, anh ta thà vụng trộm còn hơn, không chịu ly hôn, Đỗ Uyển biết, đây đâu phải vì chồng quyến luyến gì mình, chỉ là, anh ta lo cho tiền đồ của anh ta thôi, và cô chỉ là một quả cân để đo cái giá trị bản thân anh ta trên con đường công danh. Oán hận cuồng điên chất chứa, những mầm cỏ hoang sau mưa xuân vẫn đâm lá, chịu thua thế này ư? Đã từng kiêu hãnh vì được yêu, nào dễ gì Đỗ Uyển có được sự kiêu hãnh đó, mà vứt bỏ sự kiêu hãnh đó càng khó hơn, xưa nay, cô không quen để cho người khác nhìn thấy cô thất bại. Một hình ảnh kinh hoàng khủng khiếp lướt qua. Vụ tai nạn của Sách Hồng bắt đầu được dự tính. Những mũi khâu lành liền sau phẫu thuật là tác phẩm nghệ thuật mơ ước nhất của mỗi bác sĩ, đó đã thành thói quen rồi, Đỗ Uyển không bỏ được nữa, bao nhiêu kế hoạch được vẽ ra cô đều lần lượt bác bỏ. Cuối cùng, Đỗ Uyển chọn bình tắm nóng lạnh, trong đêm, cô nhiều lần giẫm lên cái ghế con, tìm xem có kẽ hở nào mình có thể lợi dụng, mà cô sẽ không cần động tay vào, bởi giống như một thân thể hoàn hảo, nếu mở ra cái gì sẽ đều lưu lại những dấu vết. Cuối cùng, cô chọn cách đun bình khô. Những âm thanh tí tách vụn vỡ nhỏ nhỏ của bình nước, từng tiếng nhỏ nhoi vọng lên cái kết cục mà cô mong chờ. Thử vặn nước từng lần một, dùng bút thử điện chạm vào dòng nước chết người. Cho đến khi đuôi bút thử điện nở ra một bông hoa màu cam đỏ, cô đã thành công rồi. Sau đó, cô bình tĩnh thu dọn hành lý, hai ngày nữa, cô phải đi tham gia hội thảo khoa học, giờ là thời cơ tốt nhất, ở lại nhà sẽ chỉ còn là kết cục.

4. Trên máy bay, đầu óc Đỗ Uyển tràn ngập hình ảnh Sách Hồng đứng dưới làn nước, đau đớn ôm thân thể co quắp. Ngày hội nghị đầu tiên, cô hoang mang, lúc phát biểu ý tứ lộn xộn, mất hết những sự mẫn tiệp vốn có. Quay cuồng trong đầu óc: Lẽ nào mình nhất định bắt hắn phải chết? Đêm, khủng hoảng gọi điện về nhà, gấp gáp chờ nghe tiếng đầu dây, điện thoại kêu một mình, Đỗ Uyển bị âm mưu chí mạng của chính mình làm cho sợ hãi, nắm chắc điện thoại, cô nghẹn ngào, khóc. Điện thoại được nghe, Đỗ Uyển nấc lên hỏi: “Sao anh không nghe điện thoại?” Sách Hồng lập tức ngạc nhiên: “Đỗ Uyển?”. Rồi chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì chăng?” “Em chỉ muốn nghe thấy tiếng anh...” Lời nói buột ra làm Đỗ Uyển sững sờ một lúc, chắc anh ta nghe sẽ thấy bao nhiêu tình cảm. Tiếng bên kia đầu dây ấm áp lại: “Thế bao giờ em về? Anh đi đón em”. Giọng nói thấp thoáng cảm giác an lành như thể mọi ngăn cách đã xóa hết. Đỗ Uyển ngần ngại bảo: “Có lẽ phải một tuần”.

Gác máy, lòng còn thổn thức, anh ta liệu sẽ dùng đến bình nóng lạnh chứ? Tim thót lên, nỗi sợ hãi dâng ngập ngụa.

5. Mở toang cửa, nhà tối đen yên tĩnh, khắp nơi mùi ẩm ướt. Giữa đêm khuya, Sách Hồng ngồi bệt trên nền trước cửa phòng tắm, nhìn Đỗ Uyển, rất giống một đứa trẻ vầy nước, sợ sệt yếu ớt, trong lòng ôm một cái váy mỏng hoa nhạt, như một cánh hoa điêu linh, Đỗ Uyển biết không cần hỏi gì nữa. Cô mở cửa phòng tắm, những tia ánh sáng oà ra, soi rọi lên nước mắt trên mặt Sách Hồng, dưới nền nhà là co quắp cô gái trẻ xinh xắn, mắt mở to trợn lên cái nhìn hoang mang như Sách Hồng, như thể cô không làm sao hiểu ngay ra nổi, cuối cùng thì điều gì đã xảy ra. Đỗ Uyển trắng xanh mặt, đây là kết cục ngoài ý muốn, cô vẫn nghĩ rằng chỉ vài câu trao đổi hôm qua đã khiến Sách Hồng quay trở lại với cô, dần dà, cô quên mất những khởi đầu và kết thúc của tình yêu xưa nay luôn như nước triều lên xuống. Sách Hồng đờ đẫn nhìn cô, tai nạn bất ngờ ập xuống khiến anh ta mất hoàn toàn lý trí, tất cả mọi yếu đuối nhợt nhạt bày ra. Làm cho Đỗ Uyển không tài nào giận dữ được. Đỗ Uyển bước qua đôi chân duỗi dài của chồng, đi vào phòng khách, cầm cốc nước tĩnh trí: Sách Hồng, vì sao lại thế này? Tất cả hỗn độn, mà hỗn độn nhất là những gì trong lòng Đỗ Uyển, người chết thì đã chết rồi, giờ đây cô và Sách Hồng phải đối mặt thế nào với cái nhìn và hậu quả này? Sự tự chủ thức dậy, Đỗ Uyển sai: “Sách Hồng, anh mặc quần áo vào cho cô ta”. Sách Hồng đờ đẫn chả biết làm gì. Đỗ Uyển sẵng giọng: “Cô ta đã chết rồi, chả lẽ anh muốn người ta đến cật vấn mình vì sao cô này lại chết ở nhà ta ư?”

Sách Hồng kinh hoàng như vừa tỉnh cơn ác mộng, mặc kệ cho Đỗ Uyển tròng áo vào cái xác, cơ thể co quắp của cô gái đã lạnh cứng, mặc áo là một việc vất vả mất thời gian. May quá, Đỗ Uyển quá quen với sinh lão bệnh tử, sự quyết tâm vứt bỏ gánh nợ chưa từng có này khiến cô có sức mạnh. Giờ, cô chỉ muốn mang cô gái này ra khỏi nhà mình, để cô ta biến mất không dấu vết khỏi mối quan hệ hai vợ chồng cô.

Sách Hồng như đứa trẻ thất thần, chòng chọc nhìn theo mọi hành động vội vã của vợ.

Cô gái được mặc áo xong nằm trên sàn phòng khách, Đỗ Uyển lãnh đạm bảo: “Sách Hồng, phải mang cô ta ra khỏi nhà ta, mang nó về nhà nó, chả lẽ anh định gọi cảnh sát đến đây lấy dấu vết, đến cơ quan anh điều tra? Còn cuộc sống tương lai nếu anh buông xuôi thì tôi cũng mặc kệ!”

6. Đưa xác cô gái về nhà cô thật vất vả, cái xe đạp đó đã lâu không đi, phủ đầy bụi bặm, giống hệt tình yêu cũ bụi phủ đầy. Kéo cô gái lên ghế xe, Sách Hồng đẩy xe, Đỗ Uyển dắt xe, lặng lẽ xuyên qua màn đêm đen. Khi Sách Hồng lôi chìa khóa ra mở cửa, Đỗ Uyển đau thắt lòng. Vứt cô gái lên xô pha, Đỗ Uyển trợn mắt nhìn chồng: “Cô ta có thói quen gì?” Sợ hãi đã làm Sách Hồng mất hết năng lực suy nghĩ: “Cô ấy thích mặc áo ngủ và đi giày cao gót tới lui quanh nhà hát ca, vừa uyển chuyển du dương vừa tinh tế”. Đỗ Uyển bèn xỏ giày cao gót, đi lại quanh nhà, vừa hát vừa hỏi: “Có phải thế này không?” Sách Hồng gật đầu: “Đỗ Uyển, em định làm gì?” Lúc cô ta hát thế này, thì anh mê mẩn, đúng không? Khi cô ấy hát, cô ấy như một đứa trẻ vui vẻ”. Nước mắt Sách Hồng rơi xuống. Đỗ Uyển cất cao dần tiếng hát, kèm cả những tiếng nấc nghẹn ngào, trong công việc đã quen giành giật sống và chết, cô chưa từng mang lại cho Sách Hồng sự vui vẻ du dương, còn cô gái đã ẹo trên xô pha kia, mắt choáng váng kinh hoảng, nhưng vẫn không che đi được sự trẻ trung xinh tươi, chiếc váy dài màu trắng xõa ra trên nền nhà, giống một bông hoa rũ, nhè nhẹ phả ra sức mê hoặc. Không kiềm chế nổi, cô đã muốn đạp lên, giẫm nát tan sự mê hoặc này đi. Để cho Sách Hồng dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu tích anh ta từng lưu lại ngôi nhà cô gái này, mở máy giặt, cho nước vào, vứt vào ít quần áo, vác cô gái đến, cho tay cô cầm chặt phích cắm điện, vãi lên đó ít nước. Trước khi ra khỏi cửa, dùng cái drap giường mang từ nhà đi lau sạch mọi dấu tích và cả vết chân.

7. Từ đầu đến cuối, Sách Hồng như con rối. Về nhà, Đỗ Uyển và chồng bải hoải trên giường, ôm chặt lấy nhau, một tai nạn ngoài dự kiến khiến họ hòa bình với nhau, để cùng giấu kín một bí mật. Đỗ Uyển cứ mở mắt, trống rỗng: “Nhưng cô ta có gì hơn em?”. “Em chưa bao giờ cần đến anh, bất kỳ việc gì, đàn ông tự ái cao, thích được người phụ nữ họ yêu cũng sùng bái họ, còn em dường như chẳng cần có đàn ông vẫn có thể trưởng thành lên thành một cây đại thụ, cô ấy thì không, qua đường cô ấy cũng cần phải nắm chặt tay anh, làm anh không cưỡng được mong muốn đi yêu cô ấy, che chở cho cô ấy”. Đỗ Uyển nói, thế à, rồi im lặng. Sách Hồng đột ngột hỏi: “Sao em lại muốn hát ở nhà cô ấy?”.

“Em chỉ muốn làm cho hàng xóm biết lúc đó cô ấy đã về nhà rồi, còn sống, còn anh và em thì vẫn đang ở nhà mình, như thế xem ra giống như cô ta chết ở nhà, càng giống một tai nạn”. Sách Hồng im lặng, ôm lấy vợ nói: “Đỗ Uyển, em vẫn còn rất yêu anh, đúng không?”.

Đỗ Uyển cười, nước mắt rơi ra, bởi cô hận chồng vì sự phản bội, hận tới mức mong chồng chết, nhưng sự thật thì hận là bởi vẫn còn yêu, chứ ai phí tâm sức để bận lòng một người dưng? Hận chẳng qua là sự bộc lộ một mặt khác của yêu. Lúc nguy hiểm, con người mới hiểu ra rằng muốn vứt bỏ có khi chính là rất muốn giữ lại.

Suốt đêm, Đỗ Uyển và Sách Hồng vứt bỏ tất cả mọi hiềm khích, cẩn mật ngồi dự tính những câu hỏi có thể bị chất vấn, chỉ bởi mối tình trái ngang kia, họ càng cảm thấy cần nhau hơn bao giờ hết, họ dường như tâm đầu hơn, chặt chẽ không thể chia lìa được, vẽ lên cái giống như là hạnh phúc. Về việc vì sao Đỗ Uyển đột ngột trở về, Sách Hồng không hỏi, không hỏi đến cả việc có tha thứ cho anh hay không, đây là sự bí mật của cả hai người, hiểu lòng nhau là thứ vũ khí bí mật để thắt lên dây an toàn hạnh phúc. Bình minh, Sách Hồng nói: “Chúng ta đi thay bình nước nóng lạnh đi, ta thay bình năng lượng mặt trời, an toàn hơn”. Đỗ Uyển bảo: “Ừ”.

8. Hai ngày sau, cảnh sát tìm đến. Những câu chất vấn không ngoài dự đoán mấy. Khi trả lời cảnh sát, hai vợ chồng tay đan tay, thân mật êm đềm. Quan hệ giữa Hồng và cô gái họ cũng đã điều tra ra, họ hỏi vì sao Uyển đang họp dở hội nghị lại về nửa chừng. Uyển nói tôi muốn về để cứu vớt hôn nhân, tình yêu còn quan trọng hơn sự nghiệp. Khi nói thế, nước mắt cô đã vòng quanh, nỗi đau đớn này cô không hề muốn cho người ngoài nhìn thấy, cuối cùng cũng đã bị phơi bày.Viên cảnh sát dán chặt mắt vào Uyển: “Trên váy người chết rõ ràng có dấu chân giẫm lên, nếu nạn nhân đúng là chết vì điện giật ở chiếc máy giặt, thì chắc chắn cô ta không thể không giặt cả chiếc váy đó, bởi vậy chúng tôi phán đoán đây không phải là hiện trường ban đầu, rõ ràng cô ta chết trước khi mở máy giặt. Tay Sách Hồng run bần bật trong tay vợ. Đỗ Uyển bình tĩnh nói: “Đúng, đấy không phải là hiện trường ban đầu”. Sách Hồng nhìn vợ. “Cô ta chết ở nhà chúng tôi, tôi đã phong thanh biết tin chồng tôi có bồ, tôi cũng nghĩ chỉ chờ tôi đi công tác thì anh ấy sẽ mang cô ta về nhà, vì thế tôi đột ngột về nửa chừng, tôi muốn chứng thực một điều. Và đúng là sự thật, chồng tôi mang gái về nhà, cô ta chết vì tắm nước nóng bị điện giật, khi tôi về, Sách Hồng đang sợ hãi, người thì đã chết rồi, có làm gì cũng vô ích, chúng tôi không muốn bị dính vào vụ án giết người vì tình ái, các anh nghĩ mang tiếng thế có vinh dự không?” Cảnh sát mang theo chiếc bình nóng lạnh đã hỏng, Sách Hồng nhìn vợ, kinh ngạc bởi sự ứng biến của cô. Đỗ Uyển bình tĩnh bảo: “Anh yêu ơi, rót cho em cốc nước, em chỉ nói ra sự thật mà thôi, con người ở cùng đường rồi, lời nói thật có lẽ chứng minh bản thân mình tốt hơn một lời nói dối”.

9. Quả nhiên hoàn hảo như mũi khâu trên vết mổ lý tưởng, cảnh sát tìm không ra dấu vết nào.

Ngày mai sẽ ra sao, nào ai biết? Mà dù sao thì hiện tại, Sách Hồng luôn cảm cái ơn với vợ mình.

Trang Hạ dịch

Liên Hệ/Hỗ Trợ
• ĐT: 0 [SMS]
• Email: wapthiet@gmail.com
C-STAT
Online : 1
Hôm nay : 1
Tổng cộng : 26

,
phien ban avatar auto farm 250 ho tro android, java , tai tai pes mien phi , tai phan mem cho dien thoai , ma auto click avatar , avatar auto